Đọc chuyện của mọi người kể cũng nhiều, hôm nay được nghỉ mà trời cứ âm u không có tâm trạng đi chơi, thôi thì mời mọi người cùng mình trải nghiệm phần nào cái cảm giác lạnh lẽo ở giữa mùa hè năm 2008.
Ai là người quen mình trong này hoặc biết về chuyện này thì đọc rồi để đó thôi nha chứ mình rất ngại đụng chạm người này người kia.
Tiếng trống trường ngày tổng kết vang lên, bọn trẻ chúng tôi đứa nào đứa nấy đều hớn hở cười nói vui vẻ. Trẻ con mà, đứa nào chẳng thích nghỉ hè. Bao nhiêu niềm vui của cả 1 năm dồn hết vào kỳ nghỉ 3 tháng đó. Trên đường về, chúng tôi bàn bạc hẹn nhau đủ trò. Nào đá bóng, bổ gụ, bắn bi, tắm sông, ăn trộm trái cây, trêu ma lon,.. đủ hết. Chúng tôi đợi ngày tổng kết cả tháng trời nên mặt mũi đứa nào cũng vui hơn Tết. Không ai ngờ rằng niềm vui đó chỉ kéo dài có 3 ngày thôi.
12h trưa ngày 29/05/2008.
Theo đúng giờ hẹn, bọn trẻ chúng tôi trốn ngủ trưa ra đồng bắt ve. Tiếng ve râm ran đầu hè, người lớn thì kêu nhức đầu nhưng bọn trẻ thì rất thích. Cái mảnh vườn hoang nhà ông Chiến cây cối rậm um tùm, mấy cây bạch đàn dân làng hay đồn ở đó có ma nhưng nó lắm ve nên chúng tôi lao vào hết. Ve sầu, ve hoa nhiều lắm, bậu kín cả thân. Chúng tôi bắt hết cho vào túi bóng mang về rang. Chỗ tôi hiếm ve chúa và ve số lắm. May lắm mới gặp được 1 con. Hôm đó chúng tôi bắt được mỗi thứ 1 con. Con ve chúa to như con bọ hung với đôi mắt đỏ rực như 2 cái đèn led. Còn con ve số thì đen sì với cái tiếng kêu è è ma quái nghe là biết ngay. Thằng N lật bụng nó ra để xem nó mang số mấy…
Số 7.
14h30. Sau khi rang và ăn hết chỗ ve sầu. Phần vì mệt, phần vì say nắng lên đứa nào về nhà đứa nấy, hẹn nhau tối lại ra nhà văn hóa chơi. Trên đường về tôi ngang qua nhà chú Đ xin miếng nước. Vừa múc và tu xong gáo nước bể mát lạnh thì chú Đ gọi tôi và hỏi:
- Quân m biết gì chưa, thằng TA nó chết rồi đấy.
Sống lưng tôi cứng đờ, thêm cái gáo nước bể mát lạnh nó vừa chảy xuống đến bụng làm tôi rung mình lên. Nghe bàng hoàng, không biết thật hay giả, tôi lắp bắp hỏi lại:
- Sao..sao chú..chiều..chiều qua bọn cháu vẫn đá bóng với nặn cát với nó ngoài bãi mà.
Chú Đ giọng trùng xuống, vừa thương vừa xót cho số phận nó, chú bảo:
- Nó chết rồi. Kích cá một mình lúc trưa bị dây điện mắc vào chân. Thằng, số nó khổ, chết giữa trưa, đúng giờ độc.
Tôi không tin nổi, ai có bạn thân mà nó chết lúc bé chắc sẽ hiểu cảm giác đó. Sững sờ không nói ra được. Mới hôm qua còn nô nghịch với nhau, hôm nay bảo nó chết. Tin làm sao được.
Tôi còn đang bần thần đứng đó thì cái loa phát thanh trên nóc cột điện bỗng ré lên một tiếng. Tôi và chú Đ giật bắn người nhìn lên. Thì ra là xã thông báo tin buồn địa phương. Từng chữ từng chữ một xóa đi cái sự nghi hoặc nhưng lại lấp đầy cái sự sợ hãi trong tôi. Nghe xong tôi quay ra đi về, quên cả chào chú Đ.
17h chiều ngày hôm đó, cả lớp tập trung ở sân trường để sang viếng TA. Bọn con gái xôn xao bàn tán. Riêng nhóm chúng tôi thì không đứa nào nói câu gì, đứng quanh cái gốc cây gạo cổ thụ, thằng thì cúi mặt, thằng đi lờ đờ nhìn ra xa, trái ngược hẳn với cái hình ảnh của lũ giặc cỏ lúc trưa.
18h, vừa đến đầu ngõ, tiếng khóc ai oán đã vang lên đến tận chân đê. Bố mẹ TA ngất lên ngất xuống, ho ra cả máu. Bụi cây điền thanh cạnh bãi cát mà mới chiều hôm qua chúng tôi vẫn còn nặn bóng ném nhau nhìn xanh tươi như thế, hôm nay lá nó đã vàng rủ hết xuống. Chẳng biết vì quá nắng hay vì cái gì nữa.
Đến giờ viếng, tiếng kèn vang lên, chúng tôi lo lo đùn đẩy nhau vì không đứa nào dám đứng đầu hàng. Tôi đi giữa. Lúc đi qua cái quan tài nhỏ nhỏ dài chừng 1 mét rưỡi, tôi ngó vào nhìn. TA nằm co quắp trong đó, chân tay co hết lại, những miếng da cháy loang từ mặt đến người. Hình ảnh đó quá sốc với đám trẻ mới 11 tuổi như chúng tôi. Viếng xong, bọn con gái chạy ra gốc cây trứng cá đầu ngõ nôn hết sạch. Chúng tôi cũng ra đó, tất cả đứng nhìn nhau 1 lúc rồi về, không ai nói với nhau câu nào, cũng không đứa nào nhắc gì về chuyện tối ra nhà văn hóa chơi. Tôi đoán chúng nó cũng như tôi, đều đang sợ hãi cái mùi tanh nồng tỏa ra từ trong quan tài của TA.
Rồi mọi thứ cũng dần trở lại bình thường. Trẻ con mà, cũng nhanh quên. Bọn tôi lại tụ tập mỗi buổi tối trước cái nhà văn hóa đã bỏ hoang. Thỉnh thoảng cũng có vài chuyện lạ như cái cột điện cao áp tự nhiên tắt đèn, hay có đứa bé cứ đứng nhìn chằm chằm vào cái gốc cây trứng cá xong khóc ré lên, hay cái vườn cây si um tùm đằng sau nhà văn hóa có 1 cây tự nhiên rung mạnh làm lũ chim sẻ đang ngủ bay nháo nhác, hay cái lúc chơi trốn tìm thằng bạn tôi không hề nhìn thấy tôi dù giữa tôi và nó chỉ có 1 cây chuối bằng cái bắp chân người lớn đứng chắn… Chúng tôi không hiểu gì và cũng chẳng để ý. Cho đến khi có 1 chị trong làng kể rằng có hôm chị đi làm về khuya, đèn đường đã tắt hết, đi qua cái ngã ba trước nhà văn hóa có đứa trẻ xin đi nhờ chỉ có 20m nhưng đến nơi đỗ xe quay lại thì không thấy nó nữa. Chị có hỏi nhà em ở đâu, mấy tuổi rồi mà tối thế này còn lang thang 1 mình không sợ à. Nó bảo nhà em cũng trong xóm này, năm nay em 11 tuổi.
Ngày 05/06/2008.
Đang bắt ve thì chúng tôi thấy tiếng loa thông báo tin buồn địa phương. Chú S mất, nhưng lạ, không thấy đọc nguyên nhân. Dân làng thì nói rằng đêm qua chú mất lúc ngủ. Chẳng ai biết gì. Sáng ra vào gọi thì chú đã mất từ bao giờ rồi. Một số người bảo đi nhẹ nhàng thế là có phúc. Một số khác bắt đầu thấy ngờ vực. Họ đi xem bói và bắt đầu kháo nhau làng này bị động long mạch chùa.
Chuyện là có vài người trong làng muốn làm lại chùa, bàn bạc cúng vái thế nào mà đàn bà lại leo nên nóc chùa để phá. Đào móng chỗ mới thì lại phạm vào long mạch. Nên mới ra chuyện. Thầy bói bảo làng này còn nhiều chuyện nữa. Không giải đi thì tôi cũng không dám nói ra đâu. Người ta bắt đầu tiếng ra tiếng vào, chỗ nào cũng thấy bàn tán. Cũng đã có 1 vài nghi lễ được diễn ra trong khuôn viên chùa. Ai cũng nghĩ rằng mọi thứ thế là ổn thỏa. Cho đến 1 tuần sau.
12h trưa Ngày 11/06/2008.
Mẹ bắt tôi ngủ trưa, không thể trốn đi nổi tôi đành nằm chơi 1 mình. Tự nhiên tôi nghe thấy có tiếng khóc. Ngồi phắt dậy, nhìn qua cái ao sang xóm bên tôi thấy bác S vừa đi vừa khóc lóc “Ôi con ơi,.. ôi con tôi…” rất thảm thiết. Sau đó là những tiếng hàng xóm gọi nhau í ới, hôm nay ve không kêu, nên nó phá vỡ cả cái không gian tĩnh mịnh giữa trưa. Tôi mở cửa chạy vụt đi hóng chuyện. Thì ra anh T đang làm ở xưởng cơ khí. Giữa trưa tự nhiên anh gục xuống, máu mũi xộc ra rồi chết. Đưa ra viện khám thì không rõ nguyên nhân. Một số người nói có thể anh bị cảm nên đột tử. Số còn lại đều cùng nghĩ đến một thứ thôi.
Mọi người chạy sang hỏi thăm. Nhà bác S chỉ có 1 tầng, 2 gian, không có chống nóng, xung quanh là sân bê tông không 1 bóng cây. Nhưng lạ lắm, đài báo 37 độ C, giữa trưa hè tháng 6 nhưng không có ai kêu nóng. Vừa bước vào nhà còn thấy lạnh. Anh T nằm đó, mặt trắng bệch, lỗ mũi vẫn còn đỏ đỏ như máu khô. Người ta lấy khăn che mặt cho anh. Tôi ngửi thấy có mùi dầu gió, chắc có ai đang bôi. Con mèo trong nhà tự nhiên chạy vụt ra sân, leo lên bờ tường. Tôi chạy ra theo nhìn nó, ánh mắt nó ma quái rồi nó quay đầu chạy vụt ra đồng.
Đúng lúc đó có 1 tốp người đến. Bác S chạy lao ra, vừa túm áo 1 người trong đó vừa khóc “Ôi trời ơi, trả lại con cho tôi, trả lại con cho tôi…” Nhìn rất tội. Mọi người ai cũng vừa xót vừa lo. Cái nỗi hoang mang không biết tiếp theo ai sẽ là người phải chết.
Anh T ra đi bỏ lại người vợ trẻ và đứa con gái mới lên 3. Hôm đưa ma anh, vợ anh khóc ngất. Đứa con gái cứ thỉnh thoảng tối lại ra cổng đứng. Cái đoạn đường đất đen xì, tối om, vì là cuối ngõ nên cũng chẳng có ai đi qua lại càng thêm đáng sợ. Sau này hỏi nó thì nó mới bảo “Con nhìn thấy bố con đứng đó.”
Không khí sợ hãi bắt đầu đè nặng lên ngôi làng. Nhà nào nhà nấy vội vã cúng bái. Mời hết thầy này thầy nọ. Giữa làng quê yên bình như vậy nhưng ai cũng có cảm giác hoang mang như đang đối mặt với cái chết. Họ nhà ai từng bị trùng tang mà giải mãi không được chắc sẽ hiểu cảm giác đó.
Đến lúc này thì bố mẹ tôi cấm tôi đi chơi trưa. Mà có xui tôi đi tôi cũng chẳng đi. Bạn bè đều bị cấm hết cả. Buổi trưa không một ai dám đi ra đường. Tôi có trốn đi chắc cũng chỉ có chơi với thổ địa. Nói thật thì tôi cũng không sợ về chuyện long mạch lắm. Bởi khi đó còn nhỏ chưa hiểu chuyện. Thêm nữa là bố mẹ tôi gửi tôi vào chùa từ lúc tôi còn bé tí. Bao nhiêu lần chết hụt tôi đều được Thần Phật che chở. Số tôi còn có Long Thần chiếu mạng nữa nên tôi rất may mắn. Tôi với đám bạn vẫn chơi đùa lêu lổng. Chiều hôm đó đi bắt ve, chúng tôi lại bắt được con ve số đen xì với tiếng kêu ma quái đó. Thằng N vén bụng nó ra xem số mấy…
Số 7.
Năm đó là mùa bóng EURO nên tôi thức đêm xem không sót trận nào. Sáng ra ngủ bù thôi có gì đâu xoắn. Đêm hôm đó Đức của tôi thắng Áo 1-0. Tôi đi ngủ với sự vui sướng như kiểu hè năm đó tôi được nghỉ thêm 6 tháng vậy.
Ngày 17/06/2008.
Sáng ra vẫn còn đang ngủ thì tiếng loa xóm đánh thức tôi. Ô, mới hết phát thanh sáng lúc 6h30. Bây giờ 9h lại phát thanh nữa. Tôi chợt nhớ ra và đoán trước được chuyện gì sẽ đến. Chắc cả làng này đều có tâm trạng như tôi, hoang mang không biết ai sẽ được gọi tên.
Là anh T con bác V, nhà ngay bên cổng. Anh mất đêm qua khi ngủ trong máy xúc bên bờ mương. Máy quá nặng nên đến đêm thì cái bờ đất nó lở ra, kéo theo cả cái máy xuống dòng nước lạnh. Anh T có lẽ vì đang ngủ mà tỉnh dậy lại sặc nước, cửa máy thì lại khóa trong nên chết. Loa đọc xong, tôi tỉnh ngủ hẳn. Bấy giờ mới nghe rõ tiếng khóc, tiếng xôn xao của làng xóm. Trẻ con, mới ngủ dậy, nghe thấy vậy mà lại không có bố mẹ bên cạnh nên tôi cũng hoảng. Tôi mở của chạy tót ra cổng. Cái vườn cây nhà anh chiều hôm qua chúng tôi còn kéo nhau sang bắt ve, nay đã có người chăng bạt.
Đến chiều thì người ta đưa anh về đến nhà. Anh nằm thẳng nhưng chân tay cứng đờ. Họ đưa anh vào nhà xoa bóp rượu. Tôi cũng chen vào trong nhìn, đến đoạn có người vén cái khăn trắng trên mặt anh ra xem, thấy mặt anh tím tái, thâm quầng lên thì tôi hãi, chạy một mạch ra sân, không dám bén mảng vào nữa. Năm đó anh mới có 22. Có lẽ vì chết tức tưởi nên mặt anh mới như vậy. Người ta phải mang con gà con ra chỗ anh mất ném xuống nước rồi làm lễ gọi hồn cho anh lên.
Không có ai nói là anh hiện về hay gì nhưng tất cả bọn trẻ chúng tôi đều sợ. Anh là chỉ huy sinh hoạt hè của chúng tôi. Từ hôm anh mất, tất cả chúng tôi hễ thấy có hiện tượng lạ như cánh cửa kêu hay tiếng chó tru thì nghỉ chơi ngay lập tức. Tất cả tụ lại 1 chỗ. Chờ có bố mẹ ra đón hoặc có người lớn đi cùng thì mới dám về. Thỉnh thoảng trời tối hay giữa trưa, lúc đi qua cột điện đầu ngõ, tôi vẫn ngửi thấy mùi nhang hôm đám ma anh. Vài người trong xóm cũng kể là hay dựng tóc gáy khi đi qua chỗ đó.
Cả làng náo loạn hết lên mời đủ thầy về làm lễ. Tối hôm cầu an cầu siêu, tất cả mọi người đều ra sân chùa không sót một ai. Sau vài tiếng thì ai về nhà nấy. Nhưng lúc đi qua cái vườn hoang nhà ông Chiến rồi nhìn ra cái nghĩa địa với rặng bạch đàn, tôi biết họ đều rùng mình. Mỗi người được phát 1 ảnh nhỏ của Đức Phật bằng ngọc. Tấm ảnh đó tôi giữ cẩn thận đến hơn chục năm sau vẫn còn mới.
Một tuần sau lại tiếp tục có người mất. Là một cụ già tuổi đã 90. Cứ vài ngày làng lại vang tiếng kèn đám ma. Tiếng khóc, tiếng than nghe mà não lòng. Nhìn mặt ai cũng hốc hác, tiều tụy hẳn đi.
Mỗi khi cái loa phát thanh cất tiếng, cả làng đều sợ hãi lắng nghe nhưng không ai bị gọi tên nữa. Có lẽ vì mọi người đều thành tâm lễ bái, vì công đức của các thầy, vì có sự che chở của Thần Phật nên làng tôi đã vá được Long Mạch. Tôi cũng vào năm học mới. Mọi chuyện dần trở về như xưa và ít có người còn nhắc đến nó nữa.
Hơn chục năm đã trôi qua, nỗi đau đã nguôi ngoai, người mất đã an nghỉ. Mình mong ai đọc xong thì cứ để nguyên nó ở đây vì mình không muốn động chạm chuyện cũ. Thỉnh thoảng gặp chuyện lạ mình vẫn hay cầu nguyện cho họ được siêu thoát. Ngay khi gõ cái chuyện này cái laptop của mình font chữ rồi phần mềm check chính tả nó cứ loạn lên rồi sập nguồn. Làm mình phải gõ lại đến hơn tiếng đồng hồ. Chuyện tâm linh không đùa được, mình cũng sợ. Mà đây chỉ là 1 phần thôi. Từ khoảng năm 2000 đến 2015, làng mình có 3 lần xảy ra chuyện người chết liên tục như này cơ.
Cre - Nguyễn Mạnh Quân
Ai là người quen mình trong này hoặc biết về chuyện này thì đọc rồi để đó thôi nha chứ mình rất ngại đụng chạm người này người kia.
Động Long Mạch Chùa.
25/05/2008.Tiếng trống trường ngày tổng kết vang lên, bọn trẻ chúng tôi đứa nào đứa nấy đều hớn hở cười nói vui vẻ. Trẻ con mà, đứa nào chẳng thích nghỉ hè. Bao nhiêu niềm vui của cả 1 năm dồn hết vào kỳ nghỉ 3 tháng đó. Trên đường về, chúng tôi bàn bạc hẹn nhau đủ trò. Nào đá bóng, bổ gụ, bắn bi, tắm sông, ăn trộm trái cây, trêu ma lon,.. đủ hết. Chúng tôi đợi ngày tổng kết cả tháng trời nên mặt mũi đứa nào cũng vui hơn Tết. Không ai ngờ rằng niềm vui đó chỉ kéo dài có 3 ngày thôi.
12h trưa ngày 29/05/2008.
Theo đúng giờ hẹn, bọn trẻ chúng tôi trốn ngủ trưa ra đồng bắt ve. Tiếng ve râm ran đầu hè, người lớn thì kêu nhức đầu nhưng bọn trẻ thì rất thích. Cái mảnh vườn hoang nhà ông Chiến cây cối rậm um tùm, mấy cây bạch đàn dân làng hay đồn ở đó có ma nhưng nó lắm ve nên chúng tôi lao vào hết. Ve sầu, ve hoa nhiều lắm, bậu kín cả thân. Chúng tôi bắt hết cho vào túi bóng mang về rang. Chỗ tôi hiếm ve chúa và ve số lắm. May lắm mới gặp được 1 con. Hôm đó chúng tôi bắt được mỗi thứ 1 con. Con ve chúa to như con bọ hung với đôi mắt đỏ rực như 2 cái đèn led. Còn con ve số thì đen sì với cái tiếng kêu è è ma quái nghe là biết ngay. Thằng N lật bụng nó ra để xem nó mang số mấy…
Số 7.
14h30. Sau khi rang và ăn hết chỗ ve sầu. Phần vì mệt, phần vì say nắng lên đứa nào về nhà đứa nấy, hẹn nhau tối lại ra nhà văn hóa chơi. Trên đường về tôi ngang qua nhà chú Đ xin miếng nước. Vừa múc và tu xong gáo nước bể mát lạnh thì chú Đ gọi tôi và hỏi:
- Quân m biết gì chưa, thằng TA nó chết rồi đấy.
Sống lưng tôi cứng đờ, thêm cái gáo nước bể mát lạnh nó vừa chảy xuống đến bụng làm tôi rung mình lên. Nghe bàng hoàng, không biết thật hay giả, tôi lắp bắp hỏi lại:
- Sao..sao chú..chiều..chiều qua bọn cháu vẫn đá bóng với nặn cát với nó ngoài bãi mà.
Chú Đ giọng trùng xuống, vừa thương vừa xót cho số phận nó, chú bảo:
- Nó chết rồi. Kích cá một mình lúc trưa bị dây điện mắc vào chân. Thằng, số nó khổ, chết giữa trưa, đúng giờ độc.
Tôi không tin nổi, ai có bạn thân mà nó chết lúc bé chắc sẽ hiểu cảm giác đó. Sững sờ không nói ra được. Mới hôm qua còn nô nghịch với nhau, hôm nay bảo nó chết. Tin làm sao được.
Tôi còn đang bần thần đứng đó thì cái loa phát thanh trên nóc cột điện bỗng ré lên một tiếng. Tôi và chú Đ giật bắn người nhìn lên. Thì ra là xã thông báo tin buồn địa phương. Từng chữ từng chữ một xóa đi cái sự nghi hoặc nhưng lại lấp đầy cái sự sợ hãi trong tôi. Nghe xong tôi quay ra đi về, quên cả chào chú Đ.
17h chiều ngày hôm đó, cả lớp tập trung ở sân trường để sang viếng TA. Bọn con gái xôn xao bàn tán. Riêng nhóm chúng tôi thì không đứa nào nói câu gì, đứng quanh cái gốc cây gạo cổ thụ, thằng thì cúi mặt, thằng đi lờ đờ nhìn ra xa, trái ngược hẳn với cái hình ảnh của lũ giặc cỏ lúc trưa.
18h, vừa đến đầu ngõ, tiếng khóc ai oán đã vang lên đến tận chân đê. Bố mẹ TA ngất lên ngất xuống, ho ra cả máu. Bụi cây điền thanh cạnh bãi cát mà mới chiều hôm qua chúng tôi vẫn còn nặn bóng ném nhau nhìn xanh tươi như thế, hôm nay lá nó đã vàng rủ hết xuống. Chẳng biết vì quá nắng hay vì cái gì nữa.
Đến giờ viếng, tiếng kèn vang lên, chúng tôi lo lo đùn đẩy nhau vì không đứa nào dám đứng đầu hàng. Tôi đi giữa. Lúc đi qua cái quan tài nhỏ nhỏ dài chừng 1 mét rưỡi, tôi ngó vào nhìn. TA nằm co quắp trong đó, chân tay co hết lại, những miếng da cháy loang từ mặt đến người. Hình ảnh đó quá sốc với đám trẻ mới 11 tuổi như chúng tôi. Viếng xong, bọn con gái chạy ra gốc cây trứng cá đầu ngõ nôn hết sạch. Chúng tôi cũng ra đó, tất cả đứng nhìn nhau 1 lúc rồi về, không ai nói với nhau câu nào, cũng không đứa nào nhắc gì về chuyện tối ra nhà văn hóa chơi. Tôi đoán chúng nó cũng như tôi, đều đang sợ hãi cái mùi tanh nồng tỏa ra từ trong quan tài của TA.
Rồi mọi thứ cũng dần trở lại bình thường. Trẻ con mà, cũng nhanh quên. Bọn tôi lại tụ tập mỗi buổi tối trước cái nhà văn hóa đã bỏ hoang. Thỉnh thoảng cũng có vài chuyện lạ như cái cột điện cao áp tự nhiên tắt đèn, hay có đứa bé cứ đứng nhìn chằm chằm vào cái gốc cây trứng cá xong khóc ré lên, hay cái vườn cây si um tùm đằng sau nhà văn hóa có 1 cây tự nhiên rung mạnh làm lũ chim sẻ đang ngủ bay nháo nhác, hay cái lúc chơi trốn tìm thằng bạn tôi không hề nhìn thấy tôi dù giữa tôi và nó chỉ có 1 cây chuối bằng cái bắp chân người lớn đứng chắn… Chúng tôi không hiểu gì và cũng chẳng để ý. Cho đến khi có 1 chị trong làng kể rằng có hôm chị đi làm về khuya, đèn đường đã tắt hết, đi qua cái ngã ba trước nhà văn hóa có đứa trẻ xin đi nhờ chỉ có 20m nhưng đến nơi đỗ xe quay lại thì không thấy nó nữa. Chị có hỏi nhà em ở đâu, mấy tuổi rồi mà tối thế này còn lang thang 1 mình không sợ à. Nó bảo nhà em cũng trong xóm này, năm nay em 11 tuổi.
Ngày 05/06/2008.
Đang bắt ve thì chúng tôi thấy tiếng loa thông báo tin buồn địa phương. Chú S mất, nhưng lạ, không thấy đọc nguyên nhân. Dân làng thì nói rằng đêm qua chú mất lúc ngủ. Chẳng ai biết gì. Sáng ra vào gọi thì chú đã mất từ bao giờ rồi. Một số người bảo đi nhẹ nhàng thế là có phúc. Một số khác bắt đầu thấy ngờ vực. Họ đi xem bói và bắt đầu kháo nhau làng này bị động long mạch chùa.
Chuyện là có vài người trong làng muốn làm lại chùa, bàn bạc cúng vái thế nào mà đàn bà lại leo nên nóc chùa để phá. Đào móng chỗ mới thì lại phạm vào long mạch. Nên mới ra chuyện. Thầy bói bảo làng này còn nhiều chuyện nữa. Không giải đi thì tôi cũng không dám nói ra đâu. Người ta bắt đầu tiếng ra tiếng vào, chỗ nào cũng thấy bàn tán. Cũng đã có 1 vài nghi lễ được diễn ra trong khuôn viên chùa. Ai cũng nghĩ rằng mọi thứ thế là ổn thỏa. Cho đến 1 tuần sau.
12h trưa Ngày 11/06/2008.
Mẹ bắt tôi ngủ trưa, không thể trốn đi nổi tôi đành nằm chơi 1 mình. Tự nhiên tôi nghe thấy có tiếng khóc. Ngồi phắt dậy, nhìn qua cái ao sang xóm bên tôi thấy bác S vừa đi vừa khóc lóc “Ôi con ơi,.. ôi con tôi…” rất thảm thiết. Sau đó là những tiếng hàng xóm gọi nhau í ới, hôm nay ve không kêu, nên nó phá vỡ cả cái không gian tĩnh mịnh giữa trưa. Tôi mở cửa chạy vụt đi hóng chuyện. Thì ra anh T đang làm ở xưởng cơ khí. Giữa trưa tự nhiên anh gục xuống, máu mũi xộc ra rồi chết. Đưa ra viện khám thì không rõ nguyên nhân. Một số người nói có thể anh bị cảm nên đột tử. Số còn lại đều cùng nghĩ đến một thứ thôi.
Mọi người chạy sang hỏi thăm. Nhà bác S chỉ có 1 tầng, 2 gian, không có chống nóng, xung quanh là sân bê tông không 1 bóng cây. Nhưng lạ lắm, đài báo 37 độ C, giữa trưa hè tháng 6 nhưng không có ai kêu nóng. Vừa bước vào nhà còn thấy lạnh. Anh T nằm đó, mặt trắng bệch, lỗ mũi vẫn còn đỏ đỏ như máu khô. Người ta lấy khăn che mặt cho anh. Tôi ngửi thấy có mùi dầu gió, chắc có ai đang bôi. Con mèo trong nhà tự nhiên chạy vụt ra sân, leo lên bờ tường. Tôi chạy ra theo nhìn nó, ánh mắt nó ma quái rồi nó quay đầu chạy vụt ra đồng.
Đúng lúc đó có 1 tốp người đến. Bác S chạy lao ra, vừa túm áo 1 người trong đó vừa khóc “Ôi trời ơi, trả lại con cho tôi, trả lại con cho tôi…” Nhìn rất tội. Mọi người ai cũng vừa xót vừa lo. Cái nỗi hoang mang không biết tiếp theo ai sẽ là người phải chết.
Anh T ra đi bỏ lại người vợ trẻ và đứa con gái mới lên 3. Hôm đưa ma anh, vợ anh khóc ngất. Đứa con gái cứ thỉnh thoảng tối lại ra cổng đứng. Cái đoạn đường đất đen xì, tối om, vì là cuối ngõ nên cũng chẳng có ai đi qua lại càng thêm đáng sợ. Sau này hỏi nó thì nó mới bảo “Con nhìn thấy bố con đứng đó.”
Không khí sợ hãi bắt đầu đè nặng lên ngôi làng. Nhà nào nhà nấy vội vã cúng bái. Mời hết thầy này thầy nọ. Giữa làng quê yên bình như vậy nhưng ai cũng có cảm giác hoang mang như đang đối mặt với cái chết. Họ nhà ai từng bị trùng tang mà giải mãi không được chắc sẽ hiểu cảm giác đó.
Đến lúc này thì bố mẹ tôi cấm tôi đi chơi trưa. Mà có xui tôi đi tôi cũng chẳng đi. Bạn bè đều bị cấm hết cả. Buổi trưa không một ai dám đi ra đường. Tôi có trốn đi chắc cũng chỉ có chơi với thổ địa. Nói thật thì tôi cũng không sợ về chuyện long mạch lắm. Bởi khi đó còn nhỏ chưa hiểu chuyện. Thêm nữa là bố mẹ tôi gửi tôi vào chùa từ lúc tôi còn bé tí. Bao nhiêu lần chết hụt tôi đều được Thần Phật che chở. Số tôi còn có Long Thần chiếu mạng nữa nên tôi rất may mắn. Tôi với đám bạn vẫn chơi đùa lêu lổng. Chiều hôm đó đi bắt ve, chúng tôi lại bắt được con ve số đen xì với tiếng kêu ma quái đó. Thằng N vén bụng nó ra xem số mấy…
Số 7.
Năm đó là mùa bóng EURO nên tôi thức đêm xem không sót trận nào. Sáng ra ngủ bù thôi có gì đâu xoắn. Đêm hôm đó Đức của tôi thắng Áo 1-0. Tôi đi ngủ với sự vui sướng như kiểu hè năm đó tôi được nghỉ thêm 6 tháng vậy.
Ngày 17/06/2008.
Sáng ra vẫn còn đang ngủ thì tiếng loa xóm đánh thức tôi. Ô, mới hết phát thanh sáng lúc 6h30. Bây giờ 9h lại phát thanh nữa. Tôi chợt nhớ ra và đoán trước được chuyện gì sẽ đến. Chắc cả làng này đều có tâm trạng như tôi, hoang mang không biết ai sẽ được gọi tên.
Là anh T con bác V, nhà ngay bên cổng. Anh mất đêm qua khi ngủ trong máy xúc bên bờ mương. Máy quá nặng nên đến đêm thì cái bờ đất nó lở ra, kéo theo cả cái máy xuống dòng nước lạnh. Anh T có lẽ vì đang ngủ mà tỉnh dậy lại sặc nước, cửa máy thì lại khóa trong nên chết. Loa đọc xong, tôi tỉnh ngủ hẳn. Bấy giờ mới nghe rõ tiếng khóc, tiếng xôn xao của làng xóm. Trẻ con, mới ngủ dậy, nghe thấy vậy mà lại không có bố mẹ bên cạnh nên tôi cũng hoảng. Tôi mở của chạy tót ra cổng. Cái vườn cây nhà anh chiều hôm qua chúng tôi còn kéo nhau sang bắt ve, nay đã có người chăng bạt.
Đến chiều thì người ta đưa anh về đến nhà. Anh nằm thẳng nhưng chân tay cứng đờ. Họ đưa anh vào nhà xoa bóp rượu. Tôi cũng chen vào trong nhìn, đến đoạn có người vén cái khăn trắng trên mặt anh ra xem, thấy mặt anh tím tái, thâm quầng lên thì tôi hãi, chạy một mạch ra sân, không dám bén mảng vào nữa. Năm đó anh mới có 22. Có lẽ vì chết tức tưởi nên mặt anh mới như vậy. Người ta phải mang con gà con ra chỗ anh mất ném xuống nước rồi làm lễ gọi hồn cho anh lên.
Không có ai nói là anh hiện về hay gì nhưng tất cả bọn trẻ chúng tôi đều sợ. Anh là chỉ huy sinh hoạt hè của chúng tôi. Từ hôm anh mất, tất cả chúng tôi hễ thấy có hiện tượng lạ như cánh cửa kêu hay tiếng chó tru thì nghỉ chơi ngay lập tức. Tất cả tụ lại 1 chỗ. Chờ có bố mẹ ra đón hoặc có người lớn đi cùng thì mới dám về. Thỉnh thoảng trời tối hay giữa trưa, lúc đi qua cột điện đầu ngõ, tôi vẫn ngửi thấy mùi nhang hôm đám ma anh. Vài người trong xóm cũng kể là hay dựng tóc gáy khi đi qua chỗ đó.
Cả làng náo loạn hết lên mời đủ thầy về làm lễ. Tối hôm cầu an cầu siêu, tất cả mọi người đều ra sân chùa không sót một ai. Sau vài tiếng thì ai về nhà nấy. Nhưng lúc đi qua cái vườn hoang nhà ông Chiến rồi nhìn ra cái nghĩa địa với rặng bạch đàn, tôi biết họ đều rùng mình. Mỗi người được phát 1 ảnh nhỏ của Đức Phật bằng ngọc. Tấm ảnh đó tôi giữ cẩn thận đến hơn chục năm sau vẫn còn mới.
Một tuần sau lại tiếp tục có người mất. Là một cụ già tuổi đã 90. Cứ vài ngày làng lại vang tiếng kèn đám ma. Tiếng khóc, tiếng than nghe mà não lòng. Nhìn mặt ai cũng hốc hác, tiều tụy hẳn đi.
Mỗi khi cái loa phát thanh cất tiếng, cả làng đều sợ hãi lắng nghe nhưng không ai bị gọi tên nữa. Có lẽ vì mọi người đều thành tâm lễ bái, vì công đức của các thầy, vì có sự che chở của Thần Phật nên làng tôi đã vá được Long Mạch. Tôi cũng vào năm học mới. Mọi chuyện dần trở về như xưa và ít có người còn nhắc đến nó nữa.
Hơn chục năm đã trôi qua, nỗi đau đã nguôi ngoai, người mất đã an nghỉ. Mình mong ai đọc xong thì cứ để nguyên nó ở đây vì mình không muốn động chạm chuyện cũ. Thỉnh thoảng gặp chuyện lạ mình vẫn hay cầu nguyện cho họ được siêu thoát. Ngay khi gõ cái chuyện này cái laptop của mình font chữ rồi phần mềm check chính tả nó cứ loạn lên rồi sập nguồn. Làm mình phải gõ lại đến hơn tiếng đồng hồ. Chuyện tâm linh không đùa được, mình cũng sợ. Mà đây chỉ là 1 phần thôi. Từ khoảng năm 2000 đến 2015, làng mình có 3 lần xảy ra chuyện người chết liên tục như này cơ.
Cre - Nguyễn Mạnh Quân