Chuyện chị Ng (chuyện tâm linh)

Mình xin kể cho các bạn nghe chuyện thật 100% ạ.
Mình sinh năm 1990, quê Nam Định. Năm 2009 sau khi tốt nghiệp cấp 3 thì mình trượt đại học nên quyết định theo họ hàng vào Sài Gòn lập nghiệp. Quanh quẩn làm bưng bê phục vụ mãi mà k có dư nên mình xin bố mẹ ít vốn để học nghề. Mình xin học nghề tóc tại 1 tiệm cũng khá nổi tiếng ở quận 3, ở đây vừa làm vừa học lại được bao ăn ở đã thế sau khi tốt nghiệp mà tay nghề giỏi thì họ sẽ giữ lại tiệm làm với mức hoa hồng rất hậu hĩnh nên có rất đông học viên. Riêng khoá học của mình thì có 17 nữ và 12 bạn nam. Được chủ cửa tiệm sắp xếp cho ở chung 1 căn nhà tập thể 4 lầu gần nhà ga Hoà Hưng. 12 bạn nam thì ở 2 lầu dưới còn 17 bạn nữ thì ở 2 lầu trên. Nói chung khoá học của mình vui lắm, mọi người hoà đồng lại giúp đỡ nhau rất nhiều. Đợt đó trong khoá học của mình có chị kia tên Ngân sinh năm 1988. Chị Ngân này người Đồng Nai, mặt trắng da xinh nấu ăn ngon lại cực kỳ hiền. Chị ở cùng giường với mình nên 2 chị em thân nhau lắm. Mà lạ một điểm là chị Ngân này rất hay nhìn thấy ma. Có đợt đang nằm ngủ cạnh chị tự nhiên chị đưa tay nhéo thật mạnh vào hông mình khiến mình hét ầm lên, sáng ra chị kể là có con ma nữ nó cứ quanh quẩn bên cạnh chị đòi mượn xác của chị có tí việc. Rồi chẳng hiểu con ma nữ nó hành làm sao mà chị mất ngủ mấy đêm liền. Đi học thì ngủ gà ngủ gật mà về đến nhà thì lại sợ đến mức không dám cả đi vệ sinh. Cho đếm hôm đó trong nhà tập thể tổ chức sinh nhật cho 1 bé ở cùng. Tất nhiên ở tập thể thì những bữa tiệc như thế này là vui nhất. Cả đám đang hát hò ăn uống thì bỗng nhiên chị Ngân đứng lên đá nồi lẩu đang sôi trên bếp văng tung toé chửi:
- Tụi mày ồn ào quá, im hết đi cho tao.
Lúc đó ai cũng nghĩ là chị Ngân uống bia xỉn rồi nên mọi người nhờ mình đỡ chị Ngân về phòng nghỉ. Thì mình cũng không nghĩ gì nhiều lại cầm tay chị Ngân dẫn chị về phòng. Dẫn chị về phòng nhưng lòng mình không cam tâm lắm tại đang mải chơi mà, đã thế hồi đó mình lại đang kết anh bạn cùng khoá học nên cũng muốn ở lại đó thêm chút. Nhưng vừa dẫn chị Ngân ra đến cầu thang thì chị ấy hất tay mình rồi phi thật nhanh xuống lầu chạy tọt ra cổng. Mình lao theo phía sau gọi nhưng không hiểu sao chị nhanh lắm, thoắt cái đã phi ra ngoài đường rồi chạy vào con hẻm mất hút. Mình đi quanh quẩn tìm mấy hẻm gần gần không thấy nên chạy ngược lên nhà gọi mọi người xuống tìm phụ. Mọi người chia nhau tìm nguyên đêm không thấy chị đâu mà gọi điện thì chị không nghe máy. Ai cũng sốt ruột vì lúc đó gần 1 giờ sáng rồi, đang không biết làm sao thì chị lững thững đi bộ về. Mọi người lao ra hỏi chị đi đâu thì chị ngơ ngác chẳng hiểu gì. Chị chỉ kể là lúc mở mắt ra tự nhiên đang nằm ở ngay giữa đường ray tàu lửa, xém tí tàu chạy qua cán chết nhưng may mà tỉnh kịp. Lúc đó mọi người ai cũng đã thấm mệt nên không hỏi thêm gì nhiều, chỉ an ủi chị vài câu rồi rủ nhau vào nhà ngủ. Lúc đó mình cũng mệt lắm rồi nên cũng không để tâm gì nhiều, đi rửa mặt rồi lao lên giường ngủ. Mình đang ngủ say giấc thì chị Ngân gọi mình dậy, cuộc đối thoại rất nhỏ chỉ đủ 2 người nghe nhưng đại loại là thế này:
- Ruồi ơi! (Biệt danh của mình là ruồi, vì mình có nốt ruồi khá to ở mép) em dậy đi, cứu chị với! (Giọng chị rất sợ hãi, có vẻ chị đã khóc rất nhiều)
- Em đây, có chuyện gì vậy chị?
- Chị bị làm sao đó, có con bé kia nó chết rồi mà nó cứ theo chị tối ngày, nó rủ chị chết chung với nó!
- Lạy Chúa,chị nói gì vậy? Em sợ lắm! Em không dám nghe chị nói đâu. Mà nó là con nào, giờ nó ở đâu?
- Chị k biết nó, nó chết rồi, bị xe lửa đâm chết gần đây nè. Giờ nó cứ đè lên người chị hoài, cứ rủ chị chết cùng. Chắc chị phải chết cùng nó thì nó mới tha cho chị.
- Trời, chuyện gì tào lao vậy chị, chị đừng nói nữa. Em đái ra quần mất!
- Cứu chị đi, em đọc kinh em hay đọc bên đạo Chúa của em đi. Xem nó có sợ không chứ chị đọc kinh Phật mà nó không sợ, nó cứ bám lấy chị thôi.
- Lạy Cha chúng con ở trên trời, chúng con nguyện danh Cha cả sáng nước Cha trị đến, ý Cha thể hiện dưới đất cũng như trên trời. Xin Cha cho chúng con hôm nay lương thực hằng ngày và tha nợ chúng con như chúng con cũng tha kẻ có nợ chúng con. Xin chớ để chúng con sa chước cám dỗ nhưng cứu chúng con cho khỏi sự dữ. Amen!… 
- Nó có sợ không chị?
- Không, nó vẫn đang nằm trên người chị.
Mình đưa tay lên cổ vân vê tìm sợi dây hình thánh giá mà mình đã đeo mấy năm nay. Giật đứt sợi dây rồi nhè nhẹ dúi vào lòng bàn tay chị để mong chị được Chúa bảo vệ. Nhưng vừa động vào tay chị thì mình giật bắn người hét ầm lên. Tay chị cứng đờ vô hồn lạnh ngắt như tay người chết!
Vừa nghe tiếng hét của mình thì các bạn trong phòng cũng bị đánh thức, mọi người nhốn nháo bật đèn điện. Rồi sợ hãi ôm lấy nhau gào khóc.
Chị chết từ lúc nào rồi, người chị tím ngắt cứng đờ, 2 con mắt mở trừng trừng nhìn lên trần nhà!
Trong chúng ta ai đã từng đi qua những chuyện như thế thì cũng đều hoảng, nhưng khi mọi chuyện qua rồi và bình tâm ngồi nghĩ lại thì mình dám chắc rằng trong ai cũng sẽ có chút day dứt giống như mình. Giá như ngày ấy mình vứt bỏ những sợ hãi non dại qua 1 bên và  giá như đừng quá mải chơi để rồi vô tâm trước những lời cầu cứu của chị. Có những dấu hiệu quá rõ ràng rằng chị đang bị người âm điều khiển, đang bị người ta đe doạ đến cả tính mạng mà bản thân mình lại quá vô tâm để chị phải chịu đựng 1 mình và ra đi trong sợ hãi. Nỗi day dứt ấy ám ảnh mình đến tận bây giờ
Mình sẽ kể cho các bạn nghe tiếp về phần bọn mình về Đồng Nai đám chị và hành trình dài phía sau đó. Mình kể không hay lại nhiều lỗi chính tả mong các bạn bỏ qua!
------------------------
Mình xin kể phần tiếp theo cho các bạn đọc và cũng xin nhấn mạnh đây là chuyện thật 100%. 
Sau khi phát hiện ra chị Ngân đã chết tuy rằng ai cũng sợ, nhưng mọi người vẫn bảo nhau giữ nguyên hiện trường rồi cử người đi báo tin cho tổ dân phố, người thì gọi điện báo tin cho chủ tiệm tóc còn người thì tìm điện thoại của chị Ngân báo tin cho người nhà. 
Ngành chức năng đưa xác chị đi thì đến chiều tối có kết quả chị bị đột quỵ. Sau đó người ta bàn giao xác lại cho người nhà để đưa về quê làm lễ an táng. Lúc này bọn mình ai cũng sợ, không một ai dám về phòng. Bọn mình ngồi vạ vật ở khu vực nhà ga đợi thông tin. Khi biết tin người nhà của chị đã đưa xác chị về Đồng Nai thì đêm ấy không một ai dám ngủ lại tại phòng đó nữa, mọi người gói đồ đạc chuyển xuống lầu 1 lầu 2 của tụi con trai rồi nằm vạ vật ráo cả với nhau. Tụi con gái thì ôm nhau khóc thút thít còn tụi con trai thì đứa nào cũng ngồi bó gối im lặng chẳng ai nói với nhau câu gì. 1 giờ đêm mình có cuộc điện thoại, là mẹ của chị Ngân. Mình và bác chưa từng gặp nhau nhưng mới nghe thấy giọng mình bác đã bật khóc nói:
- Bé Mai phải không con? Con có phải là Mai học làm tóc chung với Ngân không con?
Mình khá là bất ngờ nên chỉ dạ lí nhí trong cổ họng. Lúc này giọng nói bên kia lại cất lên:
- Con ơi, bác là mẹ của Ngân, con bé Ngân nó ra đi không biết có điều gì oan ức không mà mắt không nhắm. Cả nhà thay phiên nhau vuốt mà mắt cứ mở trừng trừng. Bác nghe nói con là đứa thân nhất với bé Ngân nhà bác, liệu con bé có điều gì giấu bác mà con biết không?
Câu hỏi của bác đến quá bất ngờ nên mình không tải thông tin kịp, đầu óc trống rỗng không có bất cứ suy nghĩ nào trong giây phút đó nên mình đành trả lời là không. 
- Hay bác nghĩ chắc là đồ đạc của nó vẫn còn ở trên chỗ con nên nó chưa chịu đi. Bác gọi điện phiền con gói ghém hết đồ đạc của bé Ngân lại để bác nhờ người chạy lên lấy về cho nó. 8 giờ nó nhập quan rồi mà mắt không nhắm con ạ.
Câu nói của bác khiến tim mình cứ nhói lên, vừa nghẹn vừa khó thở:
- Dạ vậy bác để tụi con cầm về cho chị. Đàng nào tụi con cũng muốn về với chị bác ạ.
Cuộc gọi kết thúc, hơn 20 cặp mắt nhìn nhau rồi cùng nhau lên trên phòng gom đồ đạc lại cho chị để mình và 2 bạn nữa ra ngã tư Hàng Xanh bắt xe đi Đồng Nai để về kịp trước 8 giờ sáng. 
Sau khi chuẩn bị xong thì 2 bạn nam dựng xe đợi sẵn trước cổng để chở tụi mình ra ngã tư bắt xe. Không hiểu sao mọi thứ chuẩn bị xong hết rồi mà cả 2 xe đều chết máy, dù có làm cách nào máy cũng không nổ. Lúc này có 1 bạn lên tiếng:
- Lấy hết đồ cho chị Ngân chưa? Hay còn để quên gì nên chị chưa cho về!
Nói rồi cả đám rủ nhau lên tìm xem còn để quên gì không. Tìm tới tìm lui thì ra còn 2 bộ đồ chị hay mặc, chị giặt rồi phơi ở ngoài sào quần áo. Lấy được 2 bộ đồ đó rồi mà xe máy vẫn không nổ. Lúc này mình mới thì thầm trong lòng thế này:
- Chị ơi, về Đồng Nai nha chị. Em cũng về tiễn chị 1 đoạn, chị còn gì oan ức thì ráng chịu thêm chút để cho bác yên lòng. Chứ chị không cho về thì muộn mất chị ạ.
Vừa nói dứt trong lòng thì xe nổ máy. 
Mang tiếng là quen thân với chị nhưng hôm chị mất mình mới về nhà chị lần đầu. Nói chung thì hoàn cảnh gia đình chị bình thường lắm! Lúc mẹ chị nhìn thấy mình cầm đồ đạc của chị về bác như gục ngã. Bác lao đến ôm chầm lấy đống đồ của chị khóc nấc lên rồi lịm đi. Mọi người thay phiên nhau xoa dầu rồi bắt gió cho bác. Thật sự thì nhìn bầu không khí nó cứ quặn lên trong lòng đau đớn không có gì tả được. Mình đưa đồ cho người nhà của chị rồi lặng lẽ ra góc sân ngồi cùng vơi 2 người đi cùng. Một lúc sau có 1 bác trai đi lại nói với mình:
- Con vào trong giúp bác nói với bé Ngân mấy câu xem nó có nhắm mắt không. Giờ mọi người hết cách rồi, đồ đạc cũng đem về rồi mà nó không nhắm mắt con ạ.
Mình nghe thấy thế thì có phần hãi lắm, toan lên tiếng từ chối nhưng nhìn thấy khuôn mặt khắc khổ đau đớn của bác thì cũng theo bác đi lại chỗ quan tài. Nhìn thấy chị nằm đó, đôi mắt mở trừng trừng mình sợ lắm. Run run đưa tay lên mắt chị rồi thì thầm:
- Chị ơi, em biết chị đi tức tưởi lắm. Em cũng không hiểu đã có chuyện gì xảy ra với chị, nhưng có điều gì chị muốn em giúp thì cứ báo mộng cho em biết. Em hứa với chị em sẽ giúp chị. Nhưng giờ cứ nhắm mắt vào đã chị, chị không nhắm mắt 2 bác đau lòng lắm!
Quả nhiên mắt chị nhắm lại!…
Dài quá mọi người thông cảm, mình bận con nhỏ nên viết chậm quá. Mình sẽ kể tiếp sau nha
-------------------
P3 Chuyện thật 100%
Sau khi chị đã chịu nhắm mắt ra đi thì lúc này cả nhà ai cũng oà khóc. Mình cũng sợ quá đứng không vững, run rẩy vịn vào tường đi ra phía góc khuất ngồi. Lúc đấy mình mới bắt đầu thấm mệt, vì tính từ hôm trước đến lúc đó thật sự là mình không ăn không uống cũng không ngủ nghê gì cả. Mình mệt quá rồi gục mặt xuống bàn ngủ thiếp đi. Trong giấc ngủ cứ nghe mang máng tiếng ai gọi:
- Ruồi ơi, Ruồi…
Mà thật sự lúc này mệt quá, rõ ràng nghe thấy tiếng ai gọi nhưng cứ lịm đi không còn hơi sức gì mà trả lời. Tiếng khóc than rồi cả tiếng gõ mõ tụng kinh hoà lẫn cùng tiếng thảng thốt của mọi người. Những âm thanh đó gộp lại với nhau thành sự chia ly vô cùng đáng sợ…cứ in hằn trong lúc mình chợp mắt. Mà lạ là mình luôn cảm giác có ánh mắt ai đó đang nhìn chằm chằm vào mình lúc mình ngủ. Cái cảm giác này không biết ở đây có bạn nào đã từng cảm nhận chưa. Cái nhìn này nó lạnh lắm, khiến gai ốc mình nổi lên mấy lần. Mình mở mắt nhìn quanh sân vườn một lượt rồi dừng lại ở phía sau gian bếp. Có ai đó đang ngồi sâu phía trong nhìn chằm chằm vào mình, lúc đầu nhìn thấy người ngồi trong bếp thì hơi kinh hãi vì cái bóng dáng ấy giống chị Ngân quá. Nhưng bình tâm nghĩ lại thì lúc ấy mình đoán đó là em gái của chị. Có đợt mình nghe chị tâm sự về gia đình, chị còn có 1 người em cũng sinh năm 1990 bằng tuổi với mình. Chị từng tự hào nói với mình là 2 chị em của chị giống nhau như sinh đôi. Khi ấy mình cúi đầu chào rồi toan gục xuống ngủ tiếp thì đột nhiên bạn này dơ tay lên vời mình lại. Mình cũng khá ngạc nhiên vì kiểu là mình với bạn này chưa từng nói chuyện với nhau bao giờ mà cái động tác vời mình lại thấy hơi bất lịch sự. Tất nhiên là nghĩ như vậy nhưng mình vẫn bước về phía bạn ấy. Bạn này thấy mình đi lại thì oà lên khóc. Mình thấy thế thì cũng có phần bối rối vì thật sự là mình rất dở trong vấn đề an ủi người khác. Mình đi lại phía bạn ấy luống cuống không biết làm gì ngoài việc đặt tay lên vai bạn này thì mình bị giật mình vì rõ ràng bạn này có mặc áo mà sao lạnh quá. Cái khí lạnh da thịt của người chết nó ập ngay vào tay khi mình vừa chạm vào vai bạn, mình giật mình rụt tay lại nhưng vẫn lịch sự đứng lại đó thì bạn này cất giọng:
- Ruồi ơi, đừng sống cạnh đường ray nữa!
Nghe câu nói ấy thì gai ốc mình nổi hết lên, đầu óc mình mụ mị còn chân mình thì như chết tại chỗ không nhúc nhích được. Mình hét ầm lên thì vừa lúc đó bạn này ngất xỉu nằm vật ra đất.
Lúc này mình sợ quá, chạy một mạch ra phía cổng rồi đi thẳng đến quốc lộ bắt xe về lại Sài Gòn.
Sau cái chết của chị cuộc sống của mình như đảo lộn hoàn toàn. Mình bị ám ảnh vì những gì đã trải qua. Mình lùng sục khắp nơi để tìm hiểu về cái chết và cõi âm. Nhưng những gì tìm hiểu được thì vô chừng lắm, nửa tin nửa nghi hoặc rồi cuối cùng mình cũng bỏ cuộc để quay về với cuộc sống hiện tại. Khoảng thời gian đó do kinh tế không cho phép nên mình vẫn ở lại chỗ cũ, chỉ là không ở lại tại căn phòng đó nữa. Mỗi ngày mình đều sống trong im lặng và sợ hãi nhưng rồi mỗi ngày cứ im lìm đi qua như vậy thì nó lại vô tình thành thói quen. Mình cũng dần dần quên đi nỗi ám ảnh về cái chết của chị. 
Hôm ấy là tròn 1 năm ngày giỗ của chị, mấy đứa trong khu tập thể góp tiền làm cho chị 1 cái giỗ kết hợp với tiệc chia tay, vì còn gần 1 tháng nữa thôi khoá học sẽ kết thúc.
Sáng hôm ấy mình vừa đến chỗ làm thì nhận được cuộc gọi, người gọi cho mình là mẹ của chị. Mình không nhớ rõ chi tiết cuộc gọi nhưng đại loại là bác nói chị Ngân nhập vào đứa cháu 5 tuổi rồi cứ khóc đòi gặp mình. Không gặp được mình chị ấy sẽ không thoát ra. Tất nhiên là mình không tin ngay đâu, nhưng những cuộc gọi của bác mỗi lúc 1 vội vã hơn nên buộc mình phải suy nghĩ. Trước khi quyết định mình ghé vào nhà thờ Chúa Cứu Thế trên đường Kỳ Đồng ngồi 1 lúc khá lâu. Mình lưỡng lự có nên đi hay không? Bởi thật sự qua những cuộc điện thoại trao đổi với bác, mình biết đây không phải là vấn đề đơn giản. Nhưng mình lại nhớ 1 năm trước khi vuốt mắt chị, mình đã từng hứa dù có chuyện gì xảy ra mình cũng sẽ giúp. Vậy rồi vì Lời hứa buộc mình lại một lần nữa quay về Đồng Nai. Nhưng cảm giác lần này lại vô cùng hoang mang!
Ngay khi vừa đến cổng, mọi người đã chạy ùa ra kéo mình thật nhanh vào nhà. Cảnh tượng trước mắt khi ấy hỗn loạn lắm, có một bé gái chạc 4,5 tuổi người ướt sũng đang nằm sõng soài giữa nhà. Khi nghe thấy tin mình đến đứa bé mới quay đầu nhìn vế phía mình, sau khi nhận ra mình thì bé gái này oà lên khóc nức nở rồi gọi:
- Ruồi ơi!
Tiếng gọi ấy đánh tan đi bao hoài nghi, lúc này mình mới thực sự tin đây là chị!
… Nhờ cuộc gặp giữa người âm kẻ dương như thế này mình mới biết được cái chết của chị có liên quan tới cả mình. Và cũng nhờ cuộc gặp này, mình mới được sống đến ngày hôm nay!
Ngày mình đi làm, tối mình lại bận con nhỏ rồi. Sẽ kể tiếp sau ạ
-------------------------
P4 Chuyện thật 100%
Cuộc trùng phùng giữa người âm kẻ dương như thế này trong các bạn đã có ai từng chưa?
Sau tiếng gọi của đứa bé, mình ngã quỵ xuống nền nhà rồi khóc nức nở:
- Chị ơi, em Ruồi đây! Đã có chuyện gì xảy ra với chị vậy? 
Chị vội vàng nói như thể sợ không còn đủ thời gian ở đây nữa. Đại loại là 1 năm nay không ngày nào chị k tìm cách liên lạc với mình, chị luôn luôn đi theo mình để tìm cơ hội ra dấu hiệu cho mình biết nhưng theo lời chị nói thì mình nặng bóng vía nên dù chị có báo mộng hay làm đủ mọi cách mình vẫn không thể nào nhìn ra sự tồn tại của chị. Chị không còn cách nào khác đành nhập vào đứa cháu để gặp mình. 
Chuyện bắt đầu vào ngày hôm ấy. Chị Ngân và người yêu chia tay nhau, mình thấy chị buồn và khóc nguyên ngày, càng an ủi chị càng buồn rồi khóc nhiều hơn. Đêm ấy chị nằm cạnh mình mà cứ sụt xịt khóc khiến mình ngủ không được nên mua chục lon bia rủ chị ra đường rày ngồi uống. 2 chị em ngồi tỉ tê đủ thứ chuyện trên trời dưới biển, lúc này 2 đứa đều ngà ngà say rồi mà chị thì cứ lâu lâu quay qua hỏi mình có thấy con bé tầm 16,17 tuổi ngồi ở góc tường bên kia đường ray không? Mình cũng nhìn theo hướng chị chỉ 2,3 lần mà không thấy nên mình nghĩ chắc là chị xỉn rồi nhìn gà hoá quốc. Nhưng lúc ấy chị cứ quả quyết bảo mình là con bé đó nó hét lên nhờ chị tìm cho nó cái gì mà tiếng gió cứ ù ù làm chị không nghe rõ là tìm cái gì. Lúc đó thì 2 chị em mỗi đứa cũng bắt đầu bật lon thứ 5 rồi, định rằng uống xong lon đó thì về ngủ. Mình thì mắc tiểu nên đi lại phía lùm cây giải quyết, dưới ánh đèn mờ mờ mình thấy có cái bóp màu tím tuy bẩn nhưng thấy có vài tờ tiền thò ra khỏi miệng bóp nên mình nhấc lên mở ra kiểm tra. Bên trong có quá trời tiền mà toàn là mệnh giá 10 đồng tiền loại cũ. Những đồng tiền này đa phần cũng đã bị mục nát, chỉ còn lại vài tờ nhìn khá ổn. Trong bóp có 1 cái cmnd và 1 tờ giấy đã nhoè không thể đọc được. Mình chạy lại đưa cho chị coi rồi 2 chị em vứt cái bóp, cmnd với tờ giấy lại chỗ cũ còn mấy đồng tiền thì đem về khu tập thể, tờ nào còn xài được thì mình chia cho mỗi người 1 tờ làm kỷ niệm. 
Chuyện chỉ có thế, tưởng chừng rất đơn giản nhưng lại là nguyên nhân khiến chị phải chết!
***
Theo lời chị kể:
Lúc ngồi nhậu ở đường rày, chị rõ ràng nhìn thấy con bé 16,17 tuổi. Con bé này xinh lắm, thoạt nhìn thấy con bé thì chị cũng khá bất ngờ thắc mắc trong lòng là sao con bé kia nhìn xinh thế mà đêm hôm lại ra đường rày ngồi 1 mình. Sau đó con bé cứ chỉ vào lùm cây hét lên cái gì to lắm mà lạ là con bé nó ngồi cách 2 chị em có gần chục mét thôi mà chị không nghe được nó nói gì. Sau khi đã chết chị mới biết con bé đó khi ấy là ma. Nó tự tử chết ở ngay chỗ 2 chị em ngồi nhậu, chết năm 1996. Gia đình nó giàu có, đợt ấy chuẩn bị qua Mỹ định cư nhưng con bé đã có người yêu nên nhất quyết không chịu. Gia đình không quan tâm vẫn quyết định sáng hôm sau bay đi Mỹ thì đêm hôm ấy nó tự tử. Khi lao vào gầm xe lửa nó có để lại cái bóp, bức thư và cmnd để cho người nhà biết nhưng lúc nó chết cái bóp có dính máu bị con chó tha vào lùm cây nên không ai tìm được thân nhân của con bé rồi đem xác nó đi chôn. Sau khi nó chết, người nhà lại không biết tin tức gì của nó cứ nghĩ rằng con bé bỏ nhà đi. Sau khi nó chết nhìn thấy cha mẹ anh em họ hàng đau khổ bỏ công ăn việc làm đi tìm nó đến mức kiệt quệ thì lúc này nó mới hối hận. Nhưng sự hối hận đó đã quá muộn màng và nó k còn cách nào để báo cho gia đình là nó đã chết nên chỉ có thể hy vọng vào cái bóp. Nó ngồi canh cái bóp ấy mấy chục năm mới gặp được 2 chị em mình. Nhưng 2 chị em mình lại vô tình khiến cho hy vọng duy nhất của nó bị tan tành nên nó đem lòng thù hận. 
Sau khi đã hiểu ra mấu chốt đầu đuôi câu chuyện thì chị mỉm cười:
- Chị xong việc trên dương gian rồi, sau khi chị gặp em chị có thể thanh thản ra đi. Em không còn nhiều thời gian, hãy tìm gia đình cho con bé thì em sẽ được sống!
Nói rồi chị chào từng người trong gia đình rồi thoát ra…
Hành trình đi tìm thân nhân của người chết bắt đầu từ đây!
P/s: Mình không bán hàng, không câu like càng không viết truyện để mua vui.

Cre - ​Trần Tuệ Băng

Viết Ý kiến & bình luận

  • LH
    Lê Hùng

    Bài viết làm cho mình cảm nhận thật quá, nhưng mình thắc mắc : âm có phận âm dương có phận dương, chẳng lẽ ma quỷ có thể lấy mạng người sống dễ thế sao?



XEM CÁC TIN LIÊN QUAN MỚI NHẤT
Truyện ma có thật – Chị em sinh đôi
“NGƯỜI BÁN DAO CHỊU” ĐẦY BÍ ẨN: SỰ THẬT VỀ NHÀ TIÊN TRI?
ÂM SÁT (chuyện tâm linh)
Oan hồn người trộm gà báo oán
Xin Cứu Lấy Con Tôi
Bàn tay và ngôi nhà sát sườn núi (chuyện tâm linh)


XEM CÁC TIN LIÊN QUAN CŨ HƠN
Chuyến Trekking ám ảnh rừng Tả Liên Sơn Phần 1
Chuyến Trekking ám ảnh rừng Tả Liên Sơn Phần 2
Chuyến Trekking ám ảnh rừng Tả Liên Sơn Phần 3
Chuyến Trekking ám ảnh rừng Tả Liên Sơn Phần 4
Chuyến Trekking ám ảnh rừng Tả Liên Sơn Phần 5
NHỮNG CÂU CHUYỆN KINH DỊ SIÊU NGẮN